Cấm cho tự do
(ANVI) – Trừ mấy anh loanh quanh nhó bé hoặc toàn bán hàng trên mạng, thương nhân luôn muốn hiện diện bành trướng mạng lưới với thật nhiều địa điểm kinh doanh của mình khắp nơi, nếu như đủ khả năng chơi được.
Theo Điều khoản 45.3, Luật Doanh nghiệp 2014, “Địa điểm kinh doanh là nơi mà doanh nghiệp tiến hành hoạt động kinh doanh cụ thể”. Tức là doanh nghiệp được mua bán, cung ứng, giao nhận, sản xuất, chế biến, gia công, trồng trọt, xuất nhập, tập kết, bảo dưỡng, bảo hành,… tại trụ sở chính, chi nhánh và địa điểm kinh doanh khác, loại trừ văn phòng đại diện, luật nó cấm trực tiếp kinh doanh.
Nếu mở chi nhánh thì phải đăng ký phức tạp, thuế má, lao động, bảo hiểm,… lằng nhằng, trong khi địa điểm kinh doanh thì rất là thoải mái. Tuy nhiên, Điều khoản 33.2, Nghị định số 78/2015/NĐ-CP, cấm cho tự do mở địa điểm kinh doanh; chỉ cho phép doanh nghiệp được lập địa điểm kinh doanh tại tỉnh, thành nơi doanh nghiệp đặt trụ sở chính hoặc chi nhánh. Như vậy, anh muốn tập hết hàng ở tỉnh ngoài để giao cho khách: Không được? Muốn nhận thi công xây dựng ở tỉnh mà mình chưa có chi nhánh: Không cho? Muốn tổ chức một vài buổi hội thảo có thu tiền ở tỉnh lạ: Không xong?[1]
Quy định trên là trái Luật Doanh nghiệp 2014, trái với Điều khoản 2.2, Bộ luật Dân sự 2015 và thậm chí trái với Hiến pháp 2013 về quyền tự do kinh doanh chỉ bị cấm bằng luật khi có đủ lý, đầy tình.
Ngày 11-4-2018
[1] Nghị định số 108/2018/NĐ-CP đã cho phép đặt tại nơi khác.