325. Xử lý nợ xấu, cần thêm sức từ bên ngoài

(SGTT) – Để xử lý nợ xấu, Việt Nam cần nhận định thực tế nợ xấu theo thị trường, xây dựng chính sách thu hút nguồn lực, nhất là từ các đối tác nước ngoài thay vì tâm lý trông chờ, trì hoãn như hiện nay. Đó là khuyến nghị của các chuyên gia về nợ xấu tại buổi hội thảo “Giải pháp cho vấn đề nợ xấu ở Việt Nam”, tổ chức hôm qua (8.8) tại Hà Nội.

“Đứng cho vay, quỳ thu nợ”

Theo luật sư Trương Thanh Đức, Giám đốc Công ty Luật ANVI, chủ nhiệm câu lạc bộ Pháp chế ngân hàng, tính đến tháng 5.2013, nợ xấu theo công bố của ngân hàng Nhà nước chiếm tỷ lệ 4,65% trên tổng dư nợ tín dụng của nền kinh tế. Tuy nhiên, theo đánh giá của một số tổ chức, chuyên gia tài chính, tỷ lệ nợ xấu tại Việt Nam dao động 11,5 – 20%. “Nếu tỷ lệ nợ xấu chỉ ở mức 4,65%, chúng ta có thể túc tắc giải quyết mà không cần đến cả định chế VAMC…”, ông Đức nói. Có tình trạng che giấu nợ xấu, theo ông Đức là do lãnh đạo ngân hàng không muốn thừa nhận thất bại, không muốn bị mất uy tín. Nhưng thực trạng nợ xấu được bộc lộ chỉ là sớm hay muộn mà các ngân hàng phải chấp nhận đánh đổi: sớm thì đỡ mất nhiều, còn cố trì hoãn, che giấu đến khi “ra ngô ra khoai” thì mất mát sẽ nặng nề hơn.

Chuyên gia xử lý nợ xấu, giám đốc khu vực Đông Nam Á của Capital Services Group, John Sheenan cho rằng, các ngân hàng, nhất là những đơn vị đã niêm yết trên thị trường chứng khoán có tâm lý lo ngại công bố con số thực về nợ xấu sẽ làm giá cổ phiếu của họ giảm. “Nhưng thực ra, mọi người đều biết hệ thống ngân hàng Việt Nam có vấn đề và đã được định giá trên thị trường chứng khoán rồi”, ông John Sheenan nói.

Cũng theo chuyên gia xử lý nợ xấu của Capital Services Group, việc xử lý nợ xấu, càng nhanh càng đỡ thua lỗ, trong khi thực tế hiện nay, các ngân hàng thường có tâm lý chờ đợi với kỳ vọng thị trường sẽ hồi phục trở lại, vì thế nguy cơ thua lỗ càng lớn hơn. Bởi ở giai đoạn thị trường đi xuống, mọi người thường cố gắng bán tống bán tháo tài sản khiến thị trường càng xuống nhanh hơn. Ngay cả khi thị trường có dấu hiệu đi lên, nhưng nếu không xử lý, sẽ có nguy cơ tạo thành đáy thứ hai và đáy đó sẽ nguy hiểm hơn.

Ngay cả việc thành lập công ty mua bán tài sản VAMC, theo ông John Sheenan, bản chất cũng chỉ là bán các khoản nợ từ ngân hàng cho Chính phủ, nghĩa là đưa vấn đề của ngân hàng lên cấp quốc gia. Ông John Sheenan cho rằng VAMC cũng sẽ gặp các vấn đề nan giải như của các ngân hàng trong quá trình xử lý nợ xấu, như có thể trả quá cao cho các khoản nợ xấu, không thể trả cho các chi phí thua lỗ…

Luật sư Trương Thanh Đức nhận xét, cách thức xử lý nợ xấu tại Việt Nam hiện nay chủ yếu vẫn là giãn nợ, khoanh nợ, đảo nợ, nghĩa là làm đẹp về sổ sách, nhưng bản chất “xấu” của nợ vẫn không mất đi. Trong khi, việc xử lý tài sản bảo đảm, hiện vẫn còn nhiều nan giải, chẳng hạn tài sản bảo đảm tại các ngân hàng chủ yếu là bất động sản, song theo quy định hiện hành, công ty mua bán nợ của ngân hàng (AMC) không được kinh doanh bất động sản, không được đấu giá tài sản. Kể cả công ty mua bán tài sản quốc gia (VAMC), mục đích thành lập là để mua, bán nợ xấu, nhưng theo tiêu chí hoạt động thì “chỉ mua nợ tốt”. Ông Đức kết luận: “Các ngân hàng có câu ví von về tình trạng khó khăn trong xử lý nợ là “đứng cho vay, quỳ thu nợ”. Thực tế hiện nay đúng là cho vay đã khó, đòi được khó hơn nhiều.

Không thể loay hoay xử lý nội bộ

Để xử lý nợ, ông Đức cho rằng, trước hết, phải có được con số thực, tình hình thực về nợ xấu, còn nếu chỉ dừng ở mức độ như công bố hiện nay, nhiều cấp, nhiều ngành và bản thân nhiều ngân hàng cũng vẫn đủng đỉnh. Kinh nghiệm xử lý khủng hoảng cho thấy, thường phải hai năm mới nhận thức được tầm quan trọng, bốn năm để xử lý. Nhưng với tâm lý trông chờ vào các gói hỗ trợ của Chính phủ như gói hỗ trợ bất động sản 30.000 tỉ đồng, hay gói hỗ trợ doanh nghiệp, rồi ỷ vào việc nắm đằng chuôi là tài sản bảo đảm… thì có thể mất thời gian gấp đôi. Về phía các ngân hàng, phải chủ động xử lý tài sản, chấp nhận cắt lỗ.

Mặt khác, muốn xử lý nợ xấu hay làm gì cũng phải có tiền, trong khi nguồn lực của chúng ta hạn chế, thì phải huy động bằng mọi kênh, nhất là từ các nhà đầu tư nước ngoài (NĐTNN). Tuy nhiên, các chính sách của chúng ta hiện nay gần như đóng cửa với NĐTNN, như chính sách về mua cổ phần, sở hữu đất đai… nên bấy lâu cứ loay hoay xử lý nội bộ và giậm chân tại chỗ khiến cho nợ xấu càng… xấu thêm!

Chia sẻ góc nhìn này, ông John Sheeman, cho biết: “Tôi có sẵn danh sách các NĐTNN mong muốn đầu tư vào Việt Nam, với lượng vốn hàng tỉ USD. Tuy nhiên, để hấp dẫn các NĐTNN, ngoài việc tạo ra cơ chế, chính sách cho họ tham gia, chúng ta cần tạo ra hệ thống hạ tầng – mà điều này phải do Chính phủ đứng ra thực hiện. “Theo tính toán của tôi, giá một khoản nợ xấu của Việt Nam dao động 30 – 50 cent, song nếu không có cơ sở hạ tầng, chúng ta chỉ có thể bán được 2 cent thôi”, ông John Sheeman nói và lấy dẫn chứng, như tại Thái Lan, năm 1998, để xử lý khủng hoảng, nợ xấu, Chính phủ đã xây dựng điều luật đặc biệt, cho phép các NĐTNN được nắm giữ bất động sản liên quan đến khoản nợ xấu họ mua, trong thời gian tới mười năm. Chính sách này không chỉ thúc đẩy dòng vốn ngoại đổ vào xử lý nợ xấu, mà còn giúp thị trường bất động sản nước này tăng giá.

THẢO NGUYỄN

(593/1.227)


Sài Gòn Tiếp thị 09-8-2013 (Mục Kinh tế):

http://sgtt.vn/Kinh-te/182242/Xu-ly-no-xau-can-them-suc-tu-ben-ngoai.html

Bài viết 

415. Tinh thần Nghị quyết 68: Không phải cứ sai...

Tinh thần Nghị quyết 68: Không phải cứ sai phạm là tội phạm! (PLO)- Thực tiễn cho thấy có trường hợp không đáng bị bắt, kết án tù tội nhưng vì BLHS đã chốt cứng mức tiền cấu thành tội phạm nên các cơ quan tố tụng không thể không buộc tội. Nhưng, sắp tới mọi thứ sẽ khác... Nghị quyết 66 và Nghị quyết 68 của Bộ Chính trị mới đây đã mở ra một hướng cải tổ hệ thống luật pháp vì con người, theo đúng bản chất, mục tiêu, chứ không máy móc dựa vào hình thức và những con số. Hy vọng tinh thần này sẽ được thể chế hóa đầy đủ trong các luật, bộ luật sửa đổi sắp tới.Định hướng của Tổng Bí thư Tô Lâm và Trung ương trong xây dựng và thi hành luật pháp là luật chỉ quy định nguyên tắc, còn những gì cụ thể, chi tiết thì giao cho Chính phủ để ứng biến linh hoạt, phù hợp với diễn biến thực tiễn. Đây không phải là quay lại thời “luật khung, luật ống” mà chính là trở về những nguyên lý căn bản phân biệt giữa vai trò của lập pháp, hành pháp và tư pháp, là việc sửa sai sự nhầm tưởng xa rời thực tế.Chúng ta đã từng xây dựng luật theo hướng quy định chi tiết để khi được Quốc hội thông qua thì có thể thi hành, đi vào cuộc sống được ngay. Trong một thời gian dài, BLHS luôn cố gắng định lượng tất cả hành vi vi phạm, tất cả yếu tố cấu thành tội phạm. Chẳng hạn, đánh bạc, trộm cướp, tham ô, lãng phí bao nhiêu tiền thì bị tù 3 năm, 5 năm, 20 năm, chung thân, tử hình.Thực tiễn quá trình điều tra, truy tố, xét xử nhiều năm qua cho thấy có những trường hợp không đáng bị bắt, kết án tù tội nhưng vì BLHS đã chốt cứng mức tiền cấu thành tội phạm nên các cơ quan điều tra, truy tố và xét xử không thể không buộc tội. Có nhiều trường hợp không đáng bị xử tội hình sự nhưng không bắt, không xử thì hóa ra lại làm trái luật. BLHS quy định cụ thể đến từng đồng thì còn đâu vai trò của các cơ quan pháp luật, ngoài việc cứ phải thật khớp, thật đúng với từng khung khoản, điểm, tiết.Có thẩm phán đã từng phải bật khóc khi xét theo bản chất vụ án thì có thể tuyên một bị cáo không phạm tội; hoặc tuyên một mức án nhân văn, phù hợp, chỉ đáng phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ hoặc án treo. Thế nhưng, dù có vận dụng mọi tình tiết giảm nhẹ để xử dưới khung thì “luật là luật”, thẩm phán đành bó tay.Đôi khi xét về tính chất, mức độ nguy hiểm của hành vi và hậu quả thì trộm cắp 50 triệu đồng có khi không nặng tội, không đáng chịu hình phạt bằng việc ăn cắp chỉ 1 triệu đồng. Xử tội một người thì số tiền chiếm đoạt hay thiệt hại chỉ là một yếu tố phụ, còn cái chính mang tính quyết định tội phạm và hình phạt phải là ý thức, thái độ, mục đích và hành vi của họ.Lâu nay luật quy định chi ly kiểu thế này: Người có hành vi trộm cắp một cái túi giống hệt nhau, nếu cái túi đó chứa 1,9 triệu đồng thì không phạm tội, nếu chứa 2 triệu đồng thì phạm tội ở mức độ nhẹ nhưng nếu chứa 50 triệu đồng thì tội nặng gấp đôi so với chứa… 49 triệu đồng. Vậy thì đạo lý, triết lý kết tội là gì?Tội trộm cắp là hiện tượng ngàn xưa, tương đối đơn giản, rõ ràng còn thế, huống chi với các tội phạm về kinh tế - vốn dĩ vô cùng phức tạp - mới thấy khó có thể xử lý một cách thấu lý, đạt tình như thế nào. Nhiều chuyên gia đầu ngành về pháp luật đã từng than thở rằng: BLHS đã biến thẩm phán thành robot. Vì xử nhẹ, xử khoan hồng vượt quá chỉ tiêu thì vừa có nguy cơ sai luật, vừa bị kiểm điểm, nghi ngờ vì tiêu cực hay có gì đó sai trái bất thường.Vì vậy, công lý, đạo lý, nhân đạo, công bằng, lẽ phải và kể cả nguyên tắc suy đoán vô tội, không thể nào vượt qua được yêu cầu thượng tôn pháp luật đã bị gắn chặt vào những con số vô hồn như số tiền, số phần trăm, số mét vuông, số gam, số ngày, số người và nhiều nhiều con số khác. Số phận pháp lý và mức hình phạt của mỗi con người được quyết định chủ yếu dựa vào từng con số, chứ không phải bằng yếu tố chính là hành vi nguy hiểm của họ gây ra cho xã hội.Nghị quyết 66 và Nghị quyết 68 của Bộ Chính trị mới đây đã mở ra một hướng cải tổ hệ thống luật pháp vì con người, theo đúng bản chất, mục tiêu, chứ không máy móc dựa vào hình thức và những con số kiểu trên. Quan trọng nhất là định hướng nhấn mạnh dứt khoát không hình sự hóa những quan hệ dân sự - kinh tế - hành chính.BLHS quy định tội phạm là hành vi phạm pháp “nguy hiểm cho xã hội”. Còn Luật Xử lý vi phạm hành chính quy định vi phạm hành chính cũng là hành vi phạm pháp “mà không phải là tội phạm”. Như vậy, để phân biệt tội phạm và hành vi vi phạm hành chính thì mấu chốt là phải đánh giá sự nguy hiểm trong từng vụ việc cụ thể, chứ không phải nâng lên đặt xuống mấy con số thì trở thành tội phạm và ngược lại.Hầu hết sai phạm liên quan đến kinh tế trong BLHS hiện hành đều có thể xử lý bằng xử phạt hành chính thay vì hình sự mà không làm giảm tác dụng, hiệu quả răn đe và phòng ngừa vi phạm. Chỉ khi không thể xử lý được bằng hành chính thì mới buộc phải tính đến việc xử lý bằng hình sự. Đặc biệt, không nên coi mọi sai phạm kinh tế nghiêm trọng đều là tội phạm.Như vậy, luật sẽ thực sự hợp lý, công bằng, nhân văn, nhân đạo, vì con người; cơ quan điều tra sẽ giảm thiểu oan sai; cơ quan công tố sẽ chỉ buộc tội được những hành vi đúng, rõ là tội phạm; tòa án sẽ chỉ tuyên những bản án mà bị cáo cũng như công chúng phải tâm phục, khẩu phục.Luật sư TRƯƠNG THANH ĐỨC (*)-------------------Pháp luật TP Hồ Chí Minh (Pháp luật) 12-5-2025:https://plo.vn/tinh-than-nghi-quyet-68-khong-phai-cu-sai-pham-la-toi-pham-post849220.html(*) Luật sư Trương Thanh Đức, Giám đốc Công ty Luật  ANVI(1.158)

Bình luận 

445. Bình luận về việc Thế chấp tài sản số...

Bình luận về việc Thế chấp tài sản số tại ngân hàng. (Tham luận...

Phỏng vấn 

4.475. Nghị quyết 68 là “chiếc ô pháp lý' cho...

Nghị quyết 68 là “chiếc ô pháp lý' cho doanh nghiệp tư nhân. (ĐTTC)...

Trích dẫn 

4.069. Nghị định 69/2025 điều chỉnh tỷ lệ "room"...

Nghị định 69/2025 điều chỉnh tỷ lệ "room" ngoại: MB, HDBank, VPBank đón...

Tám luật 

334. ANVI xì luật hay Lạm bàn tám luật.

(ANVI) - “Lạm bàn tám luật” hay còn gọi là “ANVI xì luật”Chuyên...

Số lượt truy cập: 247,940