684. Đề xuất bán cổ phần cảng biển, sân bay, đường cao tốc: Không bắt buộc phải nắm giữ thì nên bán

(LĐTĐ) – Thời gian qua, vấn đề bán cổ phần cảng biển, sân bay, đường cao tốc…  đang nhận được sự quan tâm đặc biệt từ dư luận. Xung quanh vấn đề này, chúng tôi đã trao đổi với luật sư Trương Thanh Đức, Giám đốc Công ty Luật TNHH ANVI

Tập đoàn Vingroup mong muốn được mua lại 80% cổ phần của Cảng Hải Phòng 

Thời gian qua,  nhiều nhà đầu tư tư nhân đề nghị được mua cổ phần cảng biển, đường cao tốc, sân bay… đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ dư luận. Ông nhìn nhận và đánh giá như thế nào? 

Không phải ngẫu nhiên mà các doanh nghiệp tư nhân lại quan tâm đến cổ phần của các DN cảng biển, đường cao tốc, sân bay… mà họ đã nhìn ra những “điểm nghẽn” làm hạn chế khả năng sinh lời của những công trình hạ tầng khi thuộc sở hữu nhà nước. Đó là sự thiếu vốn để tái đầu tư, mở rộng và nâng cấp cơ sở vật chất, cũng như yếu kém về marketing, kết nối và khai thác thị trường… Sau khi rót thêm vốn, trang bị mô hình quản lý hiện đại chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận cao trong tương lai. Khi đó, không những thu lợi nhuận đều đều từ hoạt động của các công trình này mà họ còn có khả năng thu lời lớn hơn khi bán lại phần vốn trong các dự án sau một thời gian nhất định, do giá trị công trình đã tăng lên nhờ kinh doanh thuận lợi hơn. Do vậy, có thể nói khả năng sinh lợi là yếu tố chính thu hút sự quan tâm của nhà đầu tư tư nhân.

Luật sư Trương Thanh Đức, Giám đốc Công ty Luật TNHH ANVI

Đứng trước xu hướng chuyển dịch cơ cấu sở hữu mới này, theo ông, Nhà nước cần đề ra những biện pháp gì để không thất thoát tài sản?

Tôi cho rằng, Nhà nước cần thận trọng trong việc lựa chọn những biện pháp để làm sao bán tài sản bảo đảm hài hòa lợi ích đôi bên là nhà nước – nhà đầu tư. Biện pháp đầu tiên cần phải làm đó chính là đánh giá, thẩm định giá trị tài sản sao cho đúng, cho đủ bởi một đơn vị độc lập và có năng lực. Đây là khâu cực kỳ quan trọng, nếu khâu đánh giá, thẩm định giá trị tài sản không tốt thì rất dễ bán với giá rẻ và làm thất thoát tài sản của nhà nước. Sau đó, mới tiến hành mời thầu và tổ chức đấu thầu công khai nhằm lựa chọn được nhà đầu tư có đủ năng lực về tài chính và kinh doanh… để vận hành tài sản đó sao cho phát huy hết những thế mạnh vốn có và đem lại lợi ích không chỉ cho riêng DN mà còn cho cả nhà nước và người dân. Nhà nước cần công bố công khai quá trình đánh giá, thẩm định giá trị và đấu thầu để nhân dân biết và giám sát.

Hiện nay, khung pháp lý để quản lý tài sản cho từng loại hạ tầng chưa có hoặc có thì chưa thống nhất thì việc bán một số cơ sở hạ tầng liệu có tránh được lợi ích cá nhân, lợi ích nhóm không?

Đúng là hiện khung pháp lý cho vấn đề này chưa đầy đủ, theo tôi được biết, hiện nay khung pháp lý mới chỉ có quy định về quản lý, sử dụng và khai thác hạ tầng giao thông đường bộ, còn quy định chuyển nhượng hạ tầng giao thông đường hàng không đang chờ xây dựng. Việc ban hành các quy định cần có thời gian, theo đúng quy trình, thủ tục, chứ không thể làm trong ngày một, ngày hai. Còn việc có lợi ích nhóm, hay lợi ích cá nhân hay không thì khó có thể đưa ra câu trả lời trong lúc này.

Bởi, cái quan trọng nhất vẫn là giá trị tài sản, nếu giá trị tài sản đó được nhà nước đem bán đúng với giá trị thực và sử dụng hiệu quả nguồn vốn có được vào việc tái đầu tư cho các lĩnh vực khác thì rõ ràng không thể nói là có lợi ích gì trong đó cả, còn khi anh bán tài sản dưới giá trị thực thì dư luận có lý do để nghi ngờ. Chính vì thế, điều quan trọng chính là phải công khai thông tin tài sản để nhân dân giám sát, chuyên gia, nhà khoa học góp ý. Nếu trong quá trình bán tài sản đó, có sai sót thì cần xử lý nghiêm và thông tin để dư luận và nhân dân cùng biết. Đó sẽ là cách để các nhóm lợi ích cá nhân không có cơ hội thu lợi bất chính từ việc bán những tài sản nhà nước.

Có ý kiến cho rằng, đề xuất bán cổ phần cảng biển, đường cao tốc, sân bay… cho doanh nghiệp tư nhân nhưng chúng ta lại thiếu hẳn bộ khung pháp lý rõ ràng  nên dễ dẫn đến tác hại đối với sự phát triển của đất nước. Ông nghĩ sao về điều này? 

Việc bán cổ phần, bán quyền khai thác đang có xu hướng diễn ra trên diện rộng. Nhưng đến nay mới chỉ có lĩnh vực hàng hải là có Nghị định 21/2012 về quản lý cảng biển và luồng hàng hải, trong đó quy định cụ thể việc bán quyền khai thác kết cấu hạ tầng cảng biển (từng phần hoặc toàn bộ). Ở lĩnh vực đường bộ thì có Nghị định 108/2009 và Nghị định 15/2015 của Chính phủ áp dụng cho các dự án PPP (hợp tác công – tư) song còn một số hạn chế, bất cập. Chính vì thế, việc bán cổ phần như vậy cần hết sức thận trọng, nếu nhà nước không chọn được DN đủ năng lực về nhân lực, tài chính, quản trị… thì hoạt động của các cảng biển, sân bay, đường cao tốc sẽ không hiệu quả và làm ảnh hưởng tới sự phát triển của nền kinh tế.

Đã là bán, nếu bán đúng giá, thì về mặt kinh tế, nhà nước chẳng mất gì, ví như bán sân bay thì thu tiền về và tổng tài sản không thêm không bớt mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Nhưng đó mới chỉ xét về mặt kinh tế, còn dưới góc độ về an ninh quốc phòng, an ninh xã hội… thì sao thưa ông?

Tôi nghĩ, trước khi có ý định chuyển nhượng cổ phần của DNNN nào thì vấn đề an ninh quốc phòng, an ninh xã hội là điều được nhà nước đặc biệt quan tâm và thận trọng. Phần nào trực tiếp ảnh hưởng đến an ninh, quốc phòng thì nhà nước sẽ không bao giờ chuyển nhượng hay bán cổ phần. Nhà nước chỉ bán phần khai thác, sử dụng, vận hành công trình, hạ tầng, tài sản, còn phần cấp phép, thu thuế, xuất nhập cảnh, kiểm soát an ninh,.. thì các cơ quan chức năng của nhà nước vẫn chịu trách nhiệm. Những gì mà nhà nước không bắt buộc hay không cần thiết phải nắm giữ thì nên bán để tập trung vào những lĩnh vực cần có vai trò quản lý, điều tiết, tham gia của nhà nước nhằm tạo môi trường kinh doanh và sự cạnh tranh cho các DN. Như vậy, tôi nghĩ việc chuyển nhượng cổ phần này chỉ dưới hình thức chuyển quyền khai thác, định đoạt phần tài sản kinh doanh, chứ không phải “mua đứt, bán đoạn” toàn bộ một công trình, dự án.

Trước đây, số tiền khổng lồ có được từ quá trình cổ phần hóa DNNN chưa được thống kê cụ thể và hiệu quả sử dụng vẫn là câu hỏi chưa có lời giải đáp. Liệu lần này nếu bán cổ phần cảng biển, sân bay, đường cao tốc… thì số tiền thu được, theo ông phải quản lý, sử dụng như thế nào cho hiệu quả?

Việc thu chi tài sản của nhà nước trong trường hợp này đều phải thực hiện theo quy định của Luật Ngân sách nhà nước, nhưng chỉ như thế thì chưa đủ. Việc bán những tài sản dạng này cần có thêm cơ chế giám sát, thông tin công khai, minh bạch. Ví như: Tiền này anh chi vào việc gì, hết bao nhiêu? Mục đích để làm gì…? Rồi thông tin để nhân dân cũng biết, cùng giám sát. Tôi cho rằng, khi chúng ta chi tiền vào đúng mục đích, đúng cái cần làm thì nhân dân sẽ ủng hộ.

Xin trân trọng cảm ơn ông!

Hoàng Long

———–

Lao động Thủ đô (Dân sinh) 23-4-2015:

http://laodongthudo.vn/de-xuat-ban-co-phan-cang-bien-san-bay-duong-cao-toc-khong-bat-buoc-phai-nam-giu-thi-nen-ban-21269.html

(1.519/1.519)

Bài viết 

312. Khát vọng hùng cường: Thể chế là chìa khoá...

Khát vọng hùng cường: Thể chế là chìa khoá mở ra Kỷ nguyên mới. (BĐS) - Chúng ta đang ở trong những thời khắc lịch sử rất quan trọng của đất nước. Sau mấy chục năm đổi mới và cải cách, chúng ta lại bắt đầu bước vào kỷ nguyên mới bằng việc thay đổi mạnh mẽ, đặc biệt là cải cách thế chế.Lời tòa soạn:Cải cách thể chế và tôn trọng thị trường được xem là hai yếu tố then chốt, mở ra con đường phát triển bền vững cho mỗi quốc gia. Bài học từ những nền kinh tế thành công trên thế giới đã cho thấy, một môi trường kinh doanh minh bạch, công bằng, cùng với sự tôn trọng các quy luật của thị trường, sẽ tạo động lực mạnh mẽ cho sự sáng tạo và tăng trưởng.Vậy, thực trạng cải cách thể chế và sự vận hành của thị trường tại Việt Nam hiện nay ra sao? Những giải pháp nào cần được triển khai để khai phá tiềm năng phát triển của đất nước? Reatimes xin trân trọng giới thiệu chùm bài viết: Khát vọng hùng cường: Cải cách thể chế và tôn trọng thị trường là chìa khóa phát triển của Luật sư Trương Thanh Đức, Giám đốc Công ty Luật ANVI, Trọng tài viên VIAC, một chuyên gia có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực pháp lý và kinh tế, về câu chuyện này. Sau khoảng thời gian dài đổi mới, bứt phá, chúng ta lại đang bị chậm chân và tụt hậu. Rất may là hiện chúng ta có rất nhiều cơ hội và lợi thế, trong đó có ba lợi thế dành cho tất cả mọi người, không loại trừ một ai. Đó là kinh doanh, tiêu dùng và hội nhập. Tôi cho rằng, thế giới nếu có, cùng lắm cũng chỉ một hay hai chứ không có được đồng thời ba lợi thế như chúng ta.Thứ nhất, doanh nhân và người dân đất nước ta chấp nhận rủi ro rất cao. Họ sẵn sàng đầu tư, sẵn sàng kinh doanh rất mạnh mẽ, kể cả trong nhiều lĩnh vực mạo hiểm.Thứ hai, doanh nghiệp và người dân chấp nhận hội nhập rất mạnh mẽ với hàng loạt các hiệp định, hiệp ước chúng ta tham gia và trên thực tế đã được biến thành hành động và cho kết quả rõ nét. Chúng ta sẵn sàng tham gia chuỗi cung ứng tiêu thụ toàn cầu. Chúng ta đã bắt nhanh và tận dụng được lợi thế của công nghệ, của trí tuệ nhân tạo, của những thành quả đổi mới. Ở nhiều nước khác, người ta phát triển, tăng tốc, đổi mới trong những giai đoạn chưa có những lợi thế này.Thứ ba, người tiêu dùng Việt Nam chi tiêu rất mạnh tay. Có thể nói, chúng ta chưa giầu nhưng rất "chịu chơi" và chịu chi, tức khả năng tiêu thụ rất mạnh hàng hóa, dịch vụ từ bình dân cho đến cao cấp.Thị trường 100 triệu dân chấp nhận rủi ro lớn, chấp nhận hội nhập cao và chấp nhận tiêu thụ mạnh là thị trường quá hấp dẫn và có rất nhiều cơ hội phát triển.Đấy là những cơ sở để chúng ta bứt phá trong sản xuất, kinh doanh và cạnh tranh toàn cầu. Nhưng đẩy mạnh sản xuất, phát triển thương mại, dịch vụ hay gia tăng tiêu thụ thì cũng đều phụ thuộc rất nhiều vào thể chế.Cải cách thể chế - yếu tố then chốt để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế. Ảnh: Chinhphu.vn.Chúng ta đã từng tiến rất nhanh, rất mạnh, rất tốt, như một giấc mơ và hơn cả giấc mơ mà thế giới cũng phải ghi nhận. Nhưng đó mới chỉ là so sánh với chính chúng ta, với mặt bằng khởi đầu rất thấp. Đã chấp nhận nền kinh tế thị trường và hội nhập sâu, rộng toàn cầu mà chỉ so với chính mình thì không mấy ý nghĩa, thậm chí là vô nghĩa, là ru ngủ, là trì trệ, tụt hậu. Nếu như sắp tới không vượt qua chính mình thì chúng ta cũng vẫn cứ đi lên, vẫn cứ tiến bộ, vẫn cứ tăng trưởng vì là xu thế tất yếu. Tuy nhiên, tiến lên kiểu nhờ nước nổi, bèo nổi thì không khác nào kiểu tư tưởng lội nước đi sau, bình chân như vại, được chăng hay chớ, theo đóm ăn tàn và sẽ chỉ quanh quẩn ở cuối, đi sau thiên hạ.Thách thức của chúng ta là buộc phải chạy đua với các nước trong lúc họ cũng rất nhanh, rất cởi mở, rất tạo điều kiện phát triển. Do đó, muốn bước vào kỷ nguyên mới thành công thì đừng ngủ mê trên thành tích.Chúng ta đã từng rất khốn khổ, nghèo đói vì chính sách phát triển không phù hợp quy luật thị trường, khiến kinh tế bị kìm hãm, lạc hậu. Nhưng chúng ra đã kịp nhận ra để thay đổi và phát triển với chính sách đúng đắn, rộng mở. Công cuộc đổi mới, cải cách đã được mở ra với những chính sách mạnh dạn phá rào để tháo gỡ điểm nghẽn dòng chảy lưu thông của hàng hoá nói chung và lương thực nói riêng trong cơ chế ngăn sông, cấm chợ, bóp nghẹt thị trường lúc đó.Đáng tiếc là những năm gần đây, nền kinh tế lại đang đối mặt trở lại với nguy cơ bị thắt chặt, trói buộc. Nhiều việc lớn, việc khó không được tháo gỡ, tạo điều kiện, mà chỉ muốn ngăn chặn, cấm đoán, có lẽ là do sợ chịu trách nhiệm và để "giữ an toàn". Những cái thông thường nhất, đơn giản nhất, dễ nhất thì nhiều khi cũng gây khó dễ, vòi vĩnh. Tiếp xúc với doanh nghiệp, người dân qua những câu chuyện hằng ngày mới thấy rằng, để đứng vững và phát triển, doanh nghiệp phải trả giá bằng muôn vàn bức xúc, chi phí không chính thức và những điều đáng buồn.Sau một thời gian xoá bỏ "giấy phép con", lại nảy sinh điều rất lo ngại vì nó bị biến thành "giấy phép cha" và "giấy phép vô hình". Với con số ước tính lên đến 16.000 điều kiện kinh doanh tại thời điểm này thì môi trường kinh doanh đã xấu đi quá nhanh, trắc trở khó ngờ. Đó là một vạn sáu nghìn sợi dây trói buộc doanh nghiệp, níu kéo doanh nhân, kìm hãm thị trường. Rất nhiều tiền bạc, công sức, nguồn lực xã hội bị hao hụt, tiêu tán, thui chột khi hoạt động giao thương rơi vào vô số sợi dây pháp lý hay phải vượt qua từng đó cái cửa lớn, nhỏ với những ổ khóa học búa.Doanh nghiệp muốn được thật sự tự do kinh doanh theo đúng tinh thần của Hiến pháp, muốn được giải thoát khỏi những thứ trói buộc vô lý để chớp lấy cơ hội, tả xung hữu đột, tự tin chiến đấu và chiến thắng trên thương trường. Nhưng nểu chỉ tháo gỡ bằng kiểu "cò kè bớt một thêm hai" điều kiện kinh doanh, thì chúng sẽ vẫn cứ luẩn quẩn trong mê hồn trận của điều kiện pháp lý, sẽ không thể thành công khi bước vào kỷ nguyên vươn mình của dân tộc. Thật vô cùng thấm thía và vui mừng trước nhận định rất chuẩn xác của Tổng Bí thư Tô Lâm: Thể chế là điểm nghẽn của điểm nghẽn. Vì vậy, cải cách thể chế chính là chìa khoá mở ra kỷ nguyên mới và bước vào kỷ nguyên vươn mình của dân tộc. Bài 2: Giảm thiểu can thiệp vào thị trường là tăng cường cơ hội Kính mời quý độc giả đón đọc! -----------------Bất động sản (Chính sách & Cuộc sống) 28-02-2025:https://reatimes.vn/khat-vong-hung-cuong-the-che-la-chia-khoa-mo-ra-ky-nguyen-moi-202250227184302946.htm?(1.219/1.339).

Bình luận 

439. Bình luận về việc Đổi mới tư duy xây dựng pháp...

Bình luận về việc Đổi mới tư duy xây dựng pháp luật để thúc đẩy...

Phỏng vấn 

4.444. Hàng loạt vụ lừa đảo đầu tư tiền ảo...

Hàng loạt vụ lừa đảo đầu tư tiền ảo mất tiền thật. (VTV1) -...

Trích dẫn 

4.001. Mất tiền, hủy tour vì bị cấm xuất cảnh.

Mất tiền, hủy tour vì bị cấm xuất cảnh. (GT) - Rất nhiều du khách ra...

Tám luật 

334. ANVI xì luật hay Lạm bàn tám luật.

(ANVI) - “Lạm bàn tám luật” hay còn gọi là “ANVI xì luật”Chuyên...

Số lượt truy cập: 240,845